Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Duyên Tình Một Đêm


Duyên Tình Một Đêm

Tác Giả : Đậu Toa

Thể loại : Ngôn Tình

Truyện Duyên Tình Một Đêm của tác giả Đậu Toa xoay quanh ba nhân vật nữ với mỗi người một cá tính hoàn toàn khác nhau. Nhưng có một điểm chung là gặp phải tiếng sét ái tình...

Một người là CEO nổi tiếng lạnh lùng trong giới doanh nghiệp, người thứ hai là nghiên cứu y học , người thứ ba có vẻ nhu nhược nhưng lại văn võ song toàn hoàn hảo.

Còn hắn khi say , trời xui đất khiến nàng còn dắt hắn lên phòng để chăm sóc cho hắn nào ngờ bị hắn ăn sạch sẽ...nàng còn lại mang thai nhưng không hối hận chút nào! Phải chăng đó là duyên tình một đêm hoặc là....!

Mở Đầu​

Sao lại như vậy?​

cô vốn tưởng mình có thểsinh đứa con của anh"Thần không biết quỷ không hay".

Nào ngờ đâu tám năm sau cô và anh lại gặp nhau thêm lần nữa!

Lần gặp lại này anh chẳng những là một trong những vị khách quan trọng của cô, đã vậy đến khi hợp đồng thành công anh còn mời đến biệt thự mở tiệc ăn mừng

Kỳ quái là, ăn mừng thì ăn mừng, anh lại tìm đủ mọi cách chuốc rượu cô làm gì?

Càng kỳ quái hơn, anh lại là người uống say trước!

cô vì lòng tốt đành phải đem anh "xách" đến phòng nghỉ ngơi ——

Ai, tình cảnh này lại hoàn toàn giống với tình cảnh của đêm tám năm về trước.

Hại cô nhịn không được phải hoài nghi

Người đàn ông này có phải đã biết bí mật của cô hay không. . .

***********************************************

Tiết tử

Edit: Mẹ Mìn

Ánh nắng hoàng hôn mờ ảo rọi qua màn cửa sổ phòng ngủ làm lộ ra khung cảnh mập mờ , ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt.

Khắp phòng, quần áo vứt bừa bãi trên nền nhà. trên giường, hai thân thể quấn quýt dính chặt vào nhau. Tiếng thở dốc của người con trai hòa cùng tiếng rên nhẹ của người con gái làm cho căn phòng tràn ngập mùi hoan ái.

Thoáng bình phục hô hấp, Quang Đăng Nhã xác định người con trai đã ngủ say mới từ từ nhìn anh đánh giá.

Mái tóc dài bồng bềnh phóng khoáng, khuôn mặt cương nghị, dáng người hoàn mỹ, làm đàn ông ganh tị, phụ nữ khát vọng. Giờ phút này đang ngủ, giảm vài phần mạnh mẽ, tăng thêm vài phần an tĩnh.

Nhìn mi mắt anh khép kín, cô không khỏi nghĩ đến vừa mới rồi anh còn cuồng dã tham lam đòi hỏi mấy lần. Nghĩ đến đây mặt cô lại nóng bừng lên.

cô lặng lẽ xuống giường, quay đầu xác định anh vẫn ngủ say, sau đó mới đi vào nhà tắm, tính tắm rửa thật tốt cho hết mệt mỏi.

cô ra khỏi phòng tắm, đi tới phòng thay quần áo. Đứng trước gương, Quang Đăng Nhã không khỏi giật mình.

Khắp mình loang lổ đầy vết đỏ mập mờ hiện lên trên làn da trắng sáng. Mà đôi môi sau một hồi bị anh hung hăng cắn mút cũng đã sưng đỏ.

thật là! Sao anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết! cô đi đến bên giường nhìn lại khuôn mặt tinh tế đang chìm trong giấc ngủ say. Trong lòng Quang Đăng Nhã có phần không hiểu.

Lần đầu tiên, cô cảm nhận được nam nữ khác biệt. Lần đầu tiên, cô biết hoan ái, nhưng là tên của hắn cũng không biết được.

Đây có phải là tình một đêm? Bất quá. . . . . . anh. . . . . .Nếu cô đoán không lầm, anh bị hạ dược, mà lại là xuân dược cực mạnh.

Quang Đăng Nhã nhớ tới lúc cô gặp anh ở cửa, trông anh có vẻ rất khó chịu, cô không khỏi nhíu mày suy nghĩ.

Đúng lúc cô còn đang không ngừng nghĩ đến nhiều khả năng khác thì ánh mắt bất chợt nhìn thấy một mảnh giấy. cô tò mò mở ra xem thì thấy dằng sau tấm danh thiếp có ghi:

"Khách sạn Phan Điểm, phòng l2Ol." cô thì thào đọc.

cô lại lật tìm trong ví xem còn giấy tờ gì khác nữa không, so sánh với địa chỉ đằng sau danh thiếp, sau đó cô mới gọi điện thoại đến khách sạn Phan Điển , xác định anh đúng là ở đây.

"Anh tên Trọng Xuất Ngụy sao?"

Quang Đăng Nhã nằm úp sấp trên người anh, đôi mắt ôn nhu nhìn anh: "Anh có biết tại sao không? Tôi vẫn muốn có một người bên cạnh tôi bởi vì tôi không biết ngày mai sẽ ra sao. Tôi rất cô đơn tịch mịch. Chính vì công việc của tôi, tôi không thể làm người khác mệt mỏi theo tôi. Nhưng khi tôi gặp anh, tôi thật không hiểu cảm giác đó là gì. Cái cảm giác không nói lên lời. hay đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ. Tôi biết chúng ta không cùng giai cấp, tôi cũng không mong chúng ta có ngày gặp lại. Bất quá tôi chỉ muốn có một đứa con với anh. Anh không cần phải biết đến sự hiện hữu của nó. Thậm chí anh cũng không nhớ được tôi là ai”.

"Tôi phải đi rồi". cô ôn nhu vuốt vuốt má anh: "Tôi không tham lam, chỉ cần như vậy là tốt rồi. . . . . ."

Dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa dồn dập. Quang Đăng Nhã biết anh sắp phải đi rồi.

cô nhẹ hôn lên môi anh sau đó mới xuống lầu mở cửa.

Mở cửa, cô nhìn thấy một đoàn người đứng dàn ngang trước cửa. Quang Đăng Nhã thu hồi vẻ ôn nhu trên mặt. Ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

"Xin hỏi, Ngụy tiên sinh có ở đây không vậy? " Người đàn ông mặc áo đen đi đầu lên tiếng.

Quang Đăng Nhã dắt đám người đi vào phòng, chỉ anh vẫn đang nằm ngủ say trên giường. Mấy người vệ sĩ liền đi đến dìu anh đi. Bộ dáng mệt mỏi vô lực để mặc cho vệ sĩ đưa đi.

"Vị tiểu thư này, thiếu gia chúng tôi . . . . . ." Người đàn ông mặc áo đen đi đầu nói.

Liếc mắt nhìn hắn, Quang Đăng Nhã thản nhiên nói: "Anh ta không sao, chỉ là đang ngủ thôi."

Người đàn ông hồ nghi nhìn cô.

"Tốt lắm, các anh có thể đi rồi." cô không lưu tình đuổi người.

"Tiểu thư, đây là danh thiếp của tôi. . . . . ." Nhưng lời hắn chưa nói xong, đã bị cô ngắt ngang.

"không cần, tôi không cần."Quang Đăng Nhã lãnh đạm cự tuyệt hắn.

"Vậy. . . . . . Chúng tôi đi trước."

nói xong hắn gật đầu với đám người bên cạnh. Rất nhanh mọi người liền dời đi.

Lưng thẳng tắp, Quang Đăng Nhã vẫn là duy trì vẻ mặt lạnh băng không cảm xúc. Đến khi cô không còn nghe thấy một tiếng động nào nữa mới thu hồi lại biểu tình trên mặt.

cô đưa tay sờ lên mặt, không biết từ lúc nào đã có hai dòng nước mắt! Ngoài trời ánh nắng vẫn chói trang. Trong phòng một mảnh thê lương.

Năm đó cô 21 tuổi.

Đêm đó anh là người đầu tiên của cô.

Giống như ngẫu nhiên lại giống như cố ý an bài

Đêm đó hai ta lần nữa thêm lần nữa

Có thể kết thúc

Hay ta vẫn cứ tĩnh mịch cô độc?

P/S : Mẹ Mìn đã quay lại với dự án*khủng* này mong mọi người nhiệt liệt chào đón. Nhiệt liệt hoan nghênh và đặc biệt nhiệt liệt ủng hộ nha...

********************************************

Chương 1.1

Tám năm sau

Edit: Mẹ Mìn​

"Này ! Hai thằng bé lại bày trò gì vậy hả? "

Ba cô gái nằm dài trên sofa hưởng thụ làn gió mát thổi ra từ điều hòa, vừa uống nước mát, vừa nói chuyện phiếm.

Cổ Tinh Nhã lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Sở Thiến nhìn về phía phòng ngủ liếc mắt một cái, gương mặt đầy vẻ háo hức chờ mong.

"Uy ! Làm sao cậu lại sinh được hai đứa nhỏ đáng yêu vậy hả? Có bí quyết gì nói cho tớ biết đi. Sau này nếu có dịp . . . . . . Hắc hắc a!” ! Nhìn chỉ muốn ăn thôi ! Sở Thiến mạnh miệng nói.

"Nghe không vào tai tí nào cả. Đây cũng không phải động vật mà cậu đòi giống nhé!" Phi một tiếng, Liễu Thuần Đình giơ bàn tay lên ngắm nhìn, hài lòng gật gật đầu.

"Ai. . . . . . Này chỉ có thể nói là gien tớ tốt thôi. " Cổ Tinh Nhã từ từ nói.

Hai cô gái cùng nhau liếc nhìn tỏ vẻ khinh thường.

"Này! Các cậu có ý gì hả?"

"Chính là ý này." Sở Thiến cùng Liễu Thuần Đình không lưu tình chút nào châm chọc.

Vừa nói xong, ba cô gái gần ba mươi tuổi liền nhảy lên túm gối ôm đánh nhau. Tiếng cười, tiếng hét vang vọng khắp phòng khách.

"Con chào dì Sở, dì Liễu."

Tiếng chào của hai cậu bé giống nhau như đúc vang lên làm ba cô gái giật mình ngưng chiến.

"Tốt, tốt." Vội vàng chỉnh đốn lại trang phục, ba cô gái mới ý thức được mình đã gần ba mươi, ngượng ngùng ngồi trở lại chỗ của mình.

"Tiểu Thanh, tiểu Ngụy các con đến rồi". Khuôn mặt Sở Thiến lộ vẻ thèm thuồng nói. Hay quá, cuối cùng cũng có thể ăn gà rán rồi. "Nga, đúng rồi, lần trước các con nói muốn ăn gà rán, dì có mang đến đây, để dì lấy cho các con ăn nhé.

"Cám ơn dì Sở." Hai cậu bé đồng thanh nói.

Trời ơi! Hai đứa nhỏ này là thiên sứ sao!? Khuôn mặt thiên thần, nụ cười sáng lạng làm ai cũng yêu mến.

Sở Thiến chìm đắm trong nụ cười của hai cậu bé. Vẻ mặt mê đắm, nụ cười yêu thương.

"Ai nha . . . . . . Cổ Tinh Nhã, cậu phải trông coi chúng cẩn thận nhé. Nếu không, ngày nào đó Thiến không nhịn được sẽ Bá Vương ngạnh thượng cung nha!"

Cổ Tinh Nhã cùng Liễu Thuần Đình nhìn cô gái bên cạnh cười ngây ngô, không khỏi trao đổi ánh mắt "Hiểu rõ".

Sau khi ăn xong bữa tối, Liễu Thuần Đình cùng Cổ Tinh Nhã vào thư phòng nói chuyện. Để lại Sở Thiến cùng hai cậu bé ngồi ở phòng khách xem tivi.

Vào đến thư phòng, Liễu Thuần Đình lập tức thay đổi thái độ. cô nghiêm túc nhìn Cổ Tinh Nhã từ đầu đến chân.

"Nhã . Cậu có biết lai lịch của ba tiểu Thanh cùng tiểu Ngụy không?"

Cổ Tinh Nhã sửng sốt, có chút bối rối: "Ân. . . . Đại khái chưa biết !"

Cũng đã tám năm không gặp anh rồi! Có tám năm không gặp thôi? ."Sao vậy, sao tự dưng cậu lại hỏi đến chuyện này? " Trong lòng Cổ Tinh Nhã chợt có dự cảm xấu

"Mình gặp anh ta rồi."

một câu nói, như tiếng sấm giữa trời quang. Nó đập tan đi sự tĩnh lặng trong lòng cô mấy năm nay.

Anh. . . . . .Sao anh lại xuất hiện. Nghi vấn làm cho lòng cô hỗn loạn, làm cho ý thức tự vệ trong cô trỗi dậy. Nhưng ngay lập tức cô cũng nghĩ đến vấn đề khác, Liễu Thuần Đình sao lại biết anh là ai? cô chưa từng nói với họ mà.

"Cậu . . . . . . Làm sao khẳng định đấy là anh ấy",

"Bởi vì, anh ta và tiểu Thanh tiểu Ngụy giống nhau như đúc. Chỉ là mặt anh ta to hơn thôi." Liễu thuần đình trả lời vấn đề Cổ Tinh Nhã đang nghi vấn.

Nhất thời, hai người lâm vào một mảnh trầm mặc.

Anh trở về rồi! cô cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Thế nhưng anh lại xuất hiện rồi.

Trong lòng thầm lo lắng. Bình thường cô ăn nói rất sắc bén, lúc này đây nửa câu cô cũng không nói lên lời.

Qua một hồi im lặng, Cổ Tinh Nhã mới ngập ngừng lên tiếng : "Anh ta. . . . . . Tốt không ? "

Liễu Thuần Đình nhíu mày, nhìn Quang Đăng Nhã lắc đầu, cự tuyệt trả lời câu hỏi của cô.

"Tốt hơn cậu đừng hỏi được không, cậu chẳng phải không muốn biết bất cứ điều gì về anh ta sao? "

"Mình. . . . . ." cô nói không ra lời!

"Nhã , cậu chính là như vậy,đối với chuyện tình cảm cậu rất trì độn. rõ ràng thích anh ta vậy mà vẫn không biết chính mình muốn gì. "

"Cậu ngẫm lại xem, mặc dù thời gian đó, cậu là bởi vì anh ta bị hạ dược mới cùng hắn trên giường. Nhưng là nếu cậu không vui thích, không nhiệt tình ân ái cùng anh ta, liệu cậu có sinh con cho anh ta hay không. Cậu thừa nhận đi! Kỳ thật cậu đã sớm yêu anh ta rồi. Từ tám năm trước, ngày đó gặp anh ta cậu liền yêu rồi. Nếu không cậu sẽ không cố chấp giữ lại đứa nhỏ của hắn .

"Chúng ta không có cuộc sống giống người bình thường. Sống ngày hôm nay, không biết ngày mai sẽ ra sao. Chúng ta cùng chung một điểm là không thể có nhiều ràng buộc. Điều này cậu biết rất rõ. Cho nên dù cô đơn chúng ta cũng không dám tìm người làm bạn. Nhưng cậu lại sinh con cho anh ta. Tự mình để ra yếu điểm lớn nhất của mình. Cậu có thể nói cậu không yêu anh ta, không có cảm giác với anh ta sao?"

Lời nói của Liễu Thuần Đình giống như lời buộc tội Cổ Tinh Nhã, làm cho cô cảm thấy mịt mờ.

cô đã sớm yêu anh sao?

Cho dù, chỉ là tình một đêm, cho dù, anh không biết tên của cô, cô vẫn yêu anh sao?. "Mình. . . . . ." cô mấp máy môi, không nói ra lời.

Hôm nay mục đích của mình đến để cho cậu biết Trọng Suất Ngụy trở về Đài Loan lần này với thân phận là tổng tài của NUS. Tớ là một trong mấy thư ký lo việc." Liễu Thuần Đình từ từ nói tiếp: "Tớ có xem lịch trình công tác biết mấy ngày sắp tới anh ta sẽ đi bàn việc hợp tác".

"Cậu có tham gia dự án này?"

Rất nhanh Cổ Tinh Nhã khôi phục tinh thần: "Ân, cái dự án này vẫn đang mắc kẹt về vấn đề tài chính, vẫn chưa khởi động được. Nhưng là. . . . . ."

"Anh ta về để lo dự án này, hơn nữa còn muốn mình tham gia là sao"? Cổ Tinh Nhãnhíu mày không hiểu?

"Đúng vậy. Trước đây dự án này được giao cho cấp dưới phụ trách. Bây giờ anh ta muốn tự mình kiểm tra sau đó mới giải ngân cho hoạt động"

"Cho nên. . . . . ." cô nhìn phía bạn tốt, biết cô vẫn có câu dưới.

"Anh ta đã hẹn gặp phía đối tác. Nhưng anh ta yêu cầu phải là người phụ trách dự án chứ không phải là người đại diện."

"Vì sao?"

"Dù sao dự án này tiền đầu tư quá lớn. Đại khái anh ta muốn cùng người phụ trách dự án xác nhận lại một lần cuối mà không phải qua báo cáo".

"Mình biết rồi. Mình sẽ tham dự ". Cổ Tinh Nhã lạnh lùng nói.

"Cậu tham dự sao"? Liễu Thuần Đình nghi vấn.

"Ân! Dù sao mình cũng là người phụ trách dự án. Mình không thể vì việc riêng làm ảnh hưởng đến việc chung được. Hơn nữa cậu nói đúng. Mình phải xác định mình có thật sự yêu anh ấy hay đó chỉ là ảo giác. Cho nên mình nghĩ mình cần phải xác định lại tình cảm của mình”. Cổ Tinh Nhã cười khổ.

"Là sao? Cậu quyết định là tốt rồi, hi vọng có kết quả tốt." Liễu Thuần Đình vỗ vỗ lưng cô động viên.

Hai người nhìn nhau, thấy được đồng cảm cùng tín nhiệm.

Chương 1.2 (18+)

Edit: Mẹ Mìn

Dựa vào cửa sổ sát đất, mái tóc đen bóng bồng bềnh, nửa người dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm làm lộ ra bộ ngực khỏe khoắn. Cả người Trọng Suất Ngụy phát ra khí thế mạnh mẽ nhưng cũng rất gợi cảm.

Bỗng nhiên, một vòng tay trắng như tuyết từ phía sau vòng lên ôm chặt lấy thắt lưng anh.

"Ngụy, sao anh lại đứng đây một mình?" Lộc Na yêu kiều dựa vào lưng anh. Tay nhỏ vuốt ve vùng ngực rắn chắc gợi tình.

"Ha ha. . . . . . Hoàn nếu không cú sao?" Trọng Suất Ngụy cũng không ngăn cản cô, ánh mắt rất nhanh lóe lên mộ tia khinh bỉ.

Lộc Na không ngừng dùng hai bầu vú non mềm cọ xát vào lưng anh, ý đồ gợi lên dục vọng trong anh. Tay nhỏ bé cũng mò mẫm vào trong khăn tắm thăm dò, tìm tòi . . . . . . . .

Gầm nhẹ một tiếng, Trọng Suất Ngụy giật phăng khăn tắm, giải phóng cho cự long nóng bỏng đang ngẩng cao đầu đòi được giải phóng. Anh kéo Lộc Na đến trước người, động thân một cái, liền đưa cự long vào miệng Lộc Na, buộc cô chiều chuộng nó. sắp trái trương nghẹn long đưa vào cô khéo léo miệng lý, rồi mới rất nhanh trừu động trở nên.

Sau một lúc ép buộc Lộc Na không chút lưu tình, Trọng Suất Ngụy thô lỗ kéo Lộc Na mềm nhũn vô lực đứng lên, áp mặt vào cửa sổ sát đất, từ phía sau động thân một cái đâm thẳng vào trong hoa kính của cô.

"A! A. . . . . . Ân. . . . . . Ân. . . . . . Ngụy. . . . . . đau. . . . . . " Lộc Na nhất thời không cách nào thừa nhận cự long to lớn thô bạo xâm nhập, không khỏi bị đau kêu lên. Nhưng chỉ vài lần ra vào, dần dần cảm nhận được một trận trận tê dại khoái cảm.

"Ha ha! không phải cô rất muốn sao, tôi đây liền thỏa mãn cô!" Giọng cười chế nhạo người đàn bà phóng đãng dưới thân mình, động tác ra vào càng thêm thô bạo.

"Ân. . . . . . A. . . . . ." Trọng Suất Ngụy vẫn ra vào không chút lưu tình. Lộc Na chỉ có thể không ngừng rên rỉ , "Ngụy. . . . . . Ngụy. . . . . . không được. . . . . . Em không chịu được . . . . . ."

"Thế nào? Mới như vậy đã không chịu được sao? Chưa xong đâu!" Trọng Suất Ngụy nhếch môi cười tà ác, ngay tại lúc Lộc Na tưởng kết thúc thì lại bắt đầu một trận cuồng phong hoán vũ mới. Cự long to lớn ra vào hoa kính mạnh bạo không chút thương tiếc. Hai bàn tay cũng không rảnh rỗi, chà xát, nhào lăn đôi nhũ hoa theo đủ hình dạng.

"A a! ! không được. . . . . . không. . . . . ." Lệ Na chìm trong khoái cảm và đau đớn. Hai mắt mờ mịt hơi nước, trầm luân trong khoái cảm như thủy triều dâng.

Ngay lúc Lệ Na gần lên đỉnh, rất nhanh Trọng Suất Ngụy rút ra cự long. Trong tiếng thở dốc của hai người, bắn lên lưng Lộc Na.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Trọng Suất Ngụy để mặc Lộc Na nằm co quắp trên nền nhà, đứng dậy mặc quần áo, không nói tiếng nào đi thẳng ra cửa.

"Ngụy. . . . . . Hôm nay anh có thể ở lại qua đêm không? "

Trọng Suất Ngụy lạnh lùng quay đầu, liếc cô một cái lạnh lùng nói: "Xem ra, cô cũng không phải là người thông minh nhỉ. cô vọng tưởng ở bên tôi sao. cô muốn gì cứ nói tôi sẽ cho cô. chỉ tình yêu là không được."

cô xoay mình, trong lòng rét run. Người đàn ông này quá đáng sợ. Nhưng vì tương lai vinh hoa phú quý của mình, cô vẫn phải cố lấy hết dũng khí nói: "không, Ngụy, em thật sự yêu anh mà! . . . . . ."

Nhưng cô nói chưa hết lời đã bị thanh âm lạnh lùng của anh chặn lại: " Lệ Na, cô thật sự làm tôi thất vọng. cô biết tôi chỉ cần cô để giải tỏa sinh lý. Ngoài ra không có gì khác nữa. không nghĩ đến cô lại nói yêu tôi".

"không, Ngụy, em nói thật mà. Em thật sự yêu anh. Hơn nữa chuyện hoan ái chúng ta cũng rất hợp nhau mà."

"Ha . . . . ha. . . . ha. . . . . ! cô lại si tâm vọng tưởng rồi !". Anh đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống : " Với tôi mà nói, bất quá cô chỉ là kỹ nữ mà thôi. cô ngủ với tôi vì không chịu nổi ham muốn dầy vò

"Trọng Suất Ngụy, anh——" sắc mặt Lộc Na nhất thời trắng xanh.

Trọng Suất Ngụy hừ một tiếng, không quay đầu đi thẳng ra cửa. Để lại Lộc Na phẫn hận nằm trên nền nhà chửi rủa.

Thánh an học viên. Cổ Tinh Nhã ánh mắt lạnh lùng nhìn hai cậu bé đang đứng rụt rè không nói lời nào. Sở Thiến cùng Liễu Thuần Đình vội vàng kéo chúng vào lòng che chở. không khí trầm mặc, hai cô cũng chỉ dám đứng ở một bên không dám lên tiếng.

"Các con giải thích lý do tại sao lại làm vậy ẹ biết." Ngữ khí Cổ Tinh Nhã lạnh băng đến cực điểm.

Hai anh em vẫn cúi thấp đầu không nói, gương mặt lộ nét quật cường.

"Cổ Ngư Ngụy, con nói. " cô quay đầu nhìn một cậu bé nói. Cậu bé vẫn cắn môi không nói lời nào.

Nga nga. . . . . . Cổ Tinh Nhã thế nhưng gọi thẳng tên bọn chúng. Xem ra lần này cô rất tức giận rồi. Sở Thiến âm thầm lo lắng.

Thấy cậu bé không trả lời, cô lại quay sang cậu bé bên kia: "Cổ Thanh Dương, con thì sao? "

Vẫn không thấy hai cậu bé trả lời, Cổ Tinh Nhã nhíu mày, rút điện thoại ra gọi.

"Alô! Tôi tìm Hồng hiệu trưởng! Tôi là Cổ Tinh Nhã. . . . . . cô cứ nói vậy là được . . . . . . Ân, cảm ơn!"

Cất điện thoại vào túi, không nhìn đến hai cậu bé, xoay người đi thẳng đến phòng hiệu trưởng.

"Ai! Nhã, cậu không cần làm gì như vậy đâu, có gì từ từ nói. Bọn chúng vẫn còn nhỏ mà". Sở Thiến đi theo Cổ Tinh Nhã lo lắng.

"Bọn họ. . . . . . Bọn họ. . . . . . Cười chúng con là. . . . . . nói chúng con là không có ba. . . . ." Hai anh em hốc mắt phiếm hồng, cuối cùng uất ức mà nói lại.

Cổ Tinh Nhã dừng bước chân, chậm rãi xoay người , "Cái gì?"

"Bọn chúng. . . . . . Bọn chúng nói . Chúng con không có ba . . . . . . Hơn nữa còn nói mẹ . . . . . ." Hai cậu bé không nói được nữa, òa lên khóc.

"Cái gì, thật là quá đáng! Là ai nói? thật sự là không có giáo dục mà!" Sở Thiến không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, lớn tiếng kêu lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.

"nói, cho dì Liễu biết, là ai nói ?" Liễu Thuần Đình cười nhẹ, ôn nhu hỏi. Khi có được đáp án, ánh mắt xẹt qua một tia ngoan độc. cô muốn bon chúng phải trả giá vì câu nói của mình.

"Thiến, cậu đưa bọn chúng về nhà trước đi." Nhìn hai con khóc đến sưng cả mắt, trong lòng Cổ Tinh Nhã co rút đau đớn. cô muốn Sở Thiến đưa chúng về nhà nghỉ ngơi trước.

"Mẹ. . . . . ." Hai anh em cùng nhìn mẹ sợ hãi.

nhẹ giọng, Cổ Tinh Nhã đi đến trước mặt hai con, ngồi xuống: "Trước tiên hai con cùng dì Sở về nhà nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện coi như xong. Bất quá, mẹ thay hai con đòi lại công bằng".

"Dạ!" Hai cậu bé lấy cười thay khóc, gật đầu đồng ý.

"Thiến, nhờ cậu rồi!". Ánh mắt cô nhìn hai con trai đầy yêu thương.

"Mình biết rồi!" Sở Thiến thận trọng nói.

Chờ Sở Thiến đưa hai con đi khỏi, Cổ Tinh Nhã lập tức khôi phục khuôn mặt hờ hững, ánh mắt trở lên rét lạnh.

"Thuần Đình, tìm xem kẻ nào có liên quan."

Liễu Thuần Đình trở lại vẻ nghiêm túc hàng ngày. Rất nhanh lấy máy tính ra tìm thông tin.

"Có xí nghiệp lớn thứ ba Thường Thanh , tập đoàn Húc Quang , còn có Đổng sự Trưởng cùng phó Đổng sự Trưởng xí nghiệp Tổng Giác ."

"Ba nơi này chúng ta nắm bao nhiêu cổ phần?"

"Thường thanh 32%, Húc Quang 29%,Tổng Giác 43%."

Suy nghĩ một lúc, Quang Đăng Nhã rất nhanh quyết định: "Thuần Đình, tiếp tục mua cổ phần của Thường Thanh. Bên Tổng Giác cậu thông báo mở hội nghị cổ đông. Mình muốn hai lão già đó từ chức."

"Còn tập đoàn Húc Quang . . . . . ."

`"Bên kia mình tự đi đàm phán. Mình nghĩ, Phong Ấn Đường đã sớm muốn có nó rồi!"

Hừ! Chỉ có thể trách bọn chúng có mắt như mù, dám trêu chọc con cô. Đừng trách cô hạ thủ không lưu tình.

"Ân! Tớ đã biết!" Liễu Thuần Đình trả lời.

Đột nhiên, chuông điện thoại kêu lên làm gián đoạn cuộc đối thoại của họ.

"Alô, là tôi đây." Cổ Tinh Nhã nhanh chóng trả lời.

"Quang tiểu thư, cái. . . . . . Xin hỏi có vấn đề gì sao?" Đầu dây bên kia, Hồng hiệu trưởng vội vàng hỏi. Chỉ sợ mình có lỗi gì mà không biết.

"Hồng hiệu trưởng, tôi dự tính sẽ ngừng đầu tư vào trường các ông. Dù sao các người dạy dỗ học sinh không ra sao cả, lại luôn tự mình nói tốt ình."

cô lạnh lùng nói làm hồng hiệu trường sợ xanh mặt.

"không không không. . . . . . Thế nào lại vậy. Chúng tôi vẫn luôn dậy dỗ học sinh rất tốt mà.”

"Là sao? Chẳng nhẽ con trai tôi nói dối?" Thanh âm của cô lạnh băng làm Hồng hiệu trưởng sợ hãi thiếu điều quỳ xuống đất xin tha tội.

"không không không. . . . . . Cũng không phải. . . . . ."

Ô. . . . . . Trời ạ! Sao chuyện lại xẩy ra thế này chứ! Hồng hiệu trường trong lòng không ngừng khóc thét.

"Tôi nghĩ, nơi này không thích hợp để dậy dỗ con trai tôi. Ngày mai tôi sẽ đến chuyển trường cho chúng”. Ở đây dám sỉ nhục con cô nhất định phải trả giá.

Cổ Tinh Nhã nói xong, không cần nghe giải thích liền tắt máy.

Bên này Hồng hiệu trưởng khóc không ra tiếng nhìn chằm chằm điện thoại. trong lòng kêu gào "Nữ Tu La" .

Chương 1.3

Edit: Mẹ Mìn

Tập đoàn Húc Quang.

Trong phòng làm việc, tuấn nam mỹ nữ ngồi bàn công việc làm mọi người bên ngoài tò mò không biết có việc gì. Bởi vì họ là hai nhân vật nổi tiếng trên thương trường. Tuấn nam là tổng tài còn mỹ nữ nổi danh với biệt hiệu “ Nữ Tu La”.


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .